Thơ ca Phật giáo: Vô Lượng Ân Tình

Vô Lượng Ân Tình
Thích Tánh Tuệ
Tạ ơn Mẹ cho còn dòng sữa ngọt Tình bao la như lượng của đất trời.. Dạy con sống cho đi hơn là nhận Biết thương người còn bất hạnh, đơn côi.
Tạ ơn Cha đã cho con cuộc sống Lúc vỗ về, khi giáo huấn nghiêm minh Tình Cha đó, tựa sơn hà cao rộng Con trưởng thành trong đức độ, hy sinh.

Tạ ơn Anh,'' đời trai vì sông núi '' Quên gian lao cho Tổ quốc thanh bình Quê hương đẹp lúa hai mùa phơi phới Và làng thôn yên giấc, sống an ninh.
Tạ ơn Em đã sớm chiều bên Mẹ Lo cho Cha chân yếu buổi hao gầy Vừa may vá, chăm một bầy thơ trẻ Chuyện trong ngoài quán xuyến một bàn tay.
Tạ ơn Trời đã cho bầu dưỡng khí Cho muôn sinh hơi thở sống trong lành. Cho mưa nắng mùa màng thêm đẹp ý, Bừng trăng sao đêm vũ trụ long lanh.
Tạ ơn Đất cho muôn loài cư ngụ Cho rừng xanh, sông suối, lá hoa ngàn.. Như Tình Mẹ ấp ôm từng trái, nụ Có bao giờ mong đáp trả, hỏi han.
Tạ ơn Nước cho làn da sán lạn Giọt Cam lồ mầu nhiệm đức Quan Âm Giả dụ nước bỗng một ngày khô cạn Sự sống lìa, ai tính chuyện trăm năm ?
Tạ ơn Hoa đã vì đời tươi nở, Ơn con đường rạng rỡ ánh dương soi, Tạ ơn chim hót bên hè phố chợ Giữa bôn ba cơm áo.. chợt môi cười.
Ôi vô lượng, ôi ơn đời vô lượng! Mà một lần sao nói hết '' Tạ ơn!'' Bao hạnh phúc.. chỉ cần ta nhận diện Hạt bụi này ơn vũ trụ, giang sơn..
- Xin lặng lẽ dập đầu chân đức Phật Nén nghẹn ngào dâng một chút tâm hương Tạ ơn Phật đã mang về Chân lý Đưa nhân sinh qua bóng tối đêm trường.
Tạ ơn Đạo, Tạ ơn Đời, tất cả.. Ơn vạn loài chan chứa một Tình thương.
Mùa lễ Tạ Ơn - Thanks Giving 2013
-------------------------
Cứ ngỡ
Thích Tánh Tuệ
Cứ ngỡ nhà tu không biết yêu? Sống không tình cảm, sống cô liêu Tháng ngày chỉ biết câu kinh kệ Chôn đời trong nếp sống quạnh hiu.
Vỡ lẽ... nhà tu cũng biết yêu! Mà không yêu một, lại yêu nhiều. Sang, hèn, đẹp, xấu.. đều yêu cả Tim này không biết rộng bao nhiêu!

Cứ tưởng nhà tu chẳng biết buồn Ai dè có lúc... lệ thầm tuôn, Thương đời thống khổ hoài mê đắm Chẳng biết phương nao hướng cội nguồn...
Đã thế, còn không thương mến nhau! Lại gây chồng chất những cơn đau. '' Đường đời chật chội hoài chen lấn '' Cửa đạo thênh thang.. mãi lắc đầu!
Cứ tưởng nhà tu chẳng biết cười Ngờ đâu.. ''hàm tiếu'' rạng trên môi . Du hành bất chợt dừng chân lại Vui thấy người kia giúp đỡ người...
Cứ ngỡ nhà tu chẳng có Tình Ai ngờ... tình rộng tới muôn sinh. Cỏ, cây, sông, núi.. đều ôm trọn Mà vắng bên lòng những sắc, thinh...
Vẫn yêu như gió qua màn lưới Chẳng vướng vào đâu, trút cạn tình Nắm tay bằng hữu cùng đi tới Lồng lộng niềm thương trong tiếng Kinh.
Cứ nghĩ nhà tu sống lạ lùng Đâu dè... tâm đẹp, ý bao dung. Sông Hằng bao nước tình bao lượng Có sống gần ai mới tận cùng.

